Dạo này trời hay mưa, những hạt mưa đầu hạ nặng và to như những quả cà pháo văng xuống mặt đường.
Trước lúc đi học, con trai cẩn thận nhét chiếc áo mưa vào ba lô. Mẹ tình cờ nhìn thấy nháy mắt với ba:
- Dạo này, thằng bé biết lo rồi đấy.
Dạo này, con trai thường thức giấc khi dưới lòng
đường văng vẳng tiếng rao quà sáng, gối đầu lên hai bàn tay, con trai
ngước mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ ngợi những điều mà chỉ mình con trai
biết.
Dạo này, con gái thường xuất hiện trước cửa
lớp khi tiếng giảng bài đã vang lên trên bục giảng. Con gái lí nhí xin
phép vào lớp, một vài ánh mắt hình hỏi chấm vươn về phía gái:
- Sao dạo này nhỏ Phương hay đi học trễ vậy nhỉ?
Dạo này tan học, con gái không cà kê với đám bạn
như mọi khi mà vội vã đi ra chỗ gửi xe, vội vã gật đầu chào những đứa
bạn quen cùng khối, vội vã lách bánh xe qua những đoạn đường đông.
- Hình như nhỏ Phương đang hẹn hò với một X bí ẩn nào đấy?
Con trai tình cờ nghe bạn bè con gái “kháo” nhau như thế. Không hiểu sao, con trai thấy trong lòng buồn ơi là buồn.
Một buổi chiều, trời đang nắng bỗng giận dỗi đổ
mưa, vẫn là những hạt mưa đầu hạ nặng, to như qủa cà pháo và cả tiếng
sấm đuỳnh đoàng. Bạn bè vẫn tụ tập dưới hiên trường, tranh thủ buôn
chuyện chờ mưa ngớt nhưng con gái dường như không có nhiều kiên nhẫn
như thế. Xốc ba lô lên vai, xắn gấu quần, con gái tách khỏi đám đông.
Con trai bước vội theo:
- Phương nhất thiết phải ra đường lúc này sao?
Con gái cười, nụ cười rất vội:
- Ừ, tớ phải đón em, thằng bé sợ sấm lắm.
Con gái đội mưa bước qua ánh mắt áy náy của con trai:
- Giá như lúc này trong ba lô của mình có chiếc áo mưa...
Con trai không phải là đứa nhạy cảm nhưng nhìn vào nụ cười đượm buồn của con gái, con trai thấy khổ tâm.
Con trai muốn được chia sẻ cùng con gái nên đã
“bí mật” tìm hiểu và lặng đi khi biết: mẹ con gái đang bệnh nặng. Ngày
nào con gái cũng phải thức dậy từ 5h sáng để đi giao hàng thay mẹ, lại
phải đưa đón em đi học và chăm mẹ ốm nữa. Ngoài con trai, bạn bè không
một ai biết chuyện. Tính con gái là thế. Chuyện vui chưa hỏi đã khoe,
còn chuyện không vui chỉ muốn biết một mình.
Chiều, trời lại ẩm ương, con gái lại quên mang
áo mưa nhưng con trai đã chìa chiếc áo mưa đôi ra và cả sự chia sẻ đúng
lúc của con trai nữa: Mưa xong trời sẽ tạnh, sáng sủa và mát mẻ hơn phải không?
Con gái gật đầu. Bên con trai, đi giữa cơn mưa mùa hạ, con gái thấy lòng mình thật bình yên.